Bài Thơ Toàn Chữ Shi

Dịch nghĩa bài thơ:

Một nhà thơ tên Shi sống trong một ngôi nhà đá và thích ăn thịt sư tử, ông ta thề sẽ ăn 10 con sư tử. Ông ta thường đến chợ để tìm thịt sư tử, và vào 10 giờ sáng một ngày, ông ta có cơ hội nhìn thấy 10 con sư tử ở đó. Shi giết sư tử bằng mũi tên và mang thi thể chúng về ngôi nhà đá của ông ta. Nhà của ông ta bị dột vì vậy ông ta yêu cầu người làm của mình phải lau khô nó. Sau đó ông ta bắt đầu cố gắng ăn cả 10 con sư tử kia. Chỉ khi đó ông ta mới nhận ra rằng cả mười con sư tử đều làm bằng đá. Hãy giải thích câu đố này.

Tiếng Trung Quốc là một ngôn ngữ rất hay ho phải không nào, với hệ thông từ đồng âm khác nghĩa nhằng nhịt, nhờ tính chất này mà các bạn Trung Quốc đã tạo ra cả một hệ thống ngôn ngữ mạng siêu phong phú đấy.

Langmusi (Lang Mộc Tự)

[Tiếng Việt ở phần dưới]

(Gathered from “Western Xia’s Death Note” by Gu Feiyu – Book 1 – Chapter 10: Langmusi)

Tang Feng doubtedly replied, “If I remember correctly, Langmusi is a small town located at the junction between Sichuan and Gansu. A few years ago, a group of backpackers came here to travel and was attracted. Inspired by the highland landscape and unique customs of this Tibetan-Qiang prefecture, and also surprised by the outside world, they called this Langmusi ‘miniature Switzerland of the East’. Langmusi town has become a tourist mecca for domestic and foreign backpackers. Every year, during the tourist season, domestic and foreign tourists are eager to gather here. It’s so quiet, isn’t it?”
……………………..
Tang Feng explained, “The name ‘Langmusi’ here is not a pagoda name, but a place name, but actually this place also has two temples, one is Sertri Gompa located in the beginning of Gansu province. ‘Langmu’ in Tibetan means ‘fairy’, because near the cave in the middle of the ravine there is a beautiful jade stone like a girl, that’s the origin of this name. Kirti Gompa is located on the border with Sichuan province. The two temples are in the same town, and at the same time became the monasteries of the Gelug, but divided into two provinces, which can be considered as a scenic spot.”
……………………..
Nan Nan said, “I went to Langmusi, besides visiting temples, I came here only because of the sky funeral.

“Sky funeral is a unique burial custom of the Tibetan people. After a person dies, everyone else will place that person’s body on the sky burial platform, the magician will complete the processing procedures, then let the vultures come and eat the carcass.” Tang Feng explained in turn.

“So scary?” Liang Yuan and Su Renyu exclaimed in unison, causing the bar owner to turn to glance at them.

“That’s right! Usually, Han people don’t really understand about sky burial. Han people think that preserving the complete body is filial piety; but Tibetan people think that after death, people die, their soul and body have separated from each other, the flesh has no longer any use, so it is offered to vultures to eat; vultures are a kind of god bird, after they eat the dead person’s flesh, they will fly to the sky, and will also bring the souls of the dead to heaven. Therefore, sky burial is also called ‘bird burial’. For the Tibetan people, sky burial is an extremely sacred form.” Nan Nan’s explanation made Liang Yuan begin to have a bit of a concept of a sky burial.

“Is there a sky burial site here?” Tang Feng asked Nan Nan.

Nan Nan nodded, “There is a widely famous sky burial site, it is said that it is the largest sky burial site in the Amdo area.”

“But before I went to Tibet, the sky burial site there is not allowed to visit.” Tang Feng asked again.

“Tibet’s cemeteries are not allowed to visit, but the cemeteries here are open to visitors, locals don’t seem to be taboo on these things, moreover, everyone comes at the right time, tomorrow morning will be there’s a sky funeral.”
……………………..
The four people passed the banner, the smell of blood made both Tang Feng and Liang Yuan vomit. The banner is fluttering in the wind, the six mantras are respectfully written by the Tibetan people on the banner, every time the wind blows, it means that the dead person has already memorized these six mantras at once. Tibetans believe that this is the prayer of the dead for themselves and their family members. Around the banner, there are many stone inscriptions. Tang Feng stood in front of these sutras silently praying. Liang Yuan also imitated Tang Feng’s gesture, mumbling to recite sutras, both to pray for himself, and to pray for his grandfather to soon go to heaven, immediately, the previous crisis suddenly disappeared. suddenly, in the midst of this vast and murky heaven and earth, a divine feeling suddenly welled up in their hearts.

Rounding this banner, the four of them came to an open field strewn with large rocks, where there was a pile of chaotic things, with axes, clothes, a few human bones and unrecognized ruins. Tang Feng murmured: “This is the sky burial platform, the bodies of the dead are processed here, divided into small pieces, broken bones, for the vultures to eat.”

P.s.: Picture taken in Langmusi (Taktsang Lhamo), Sichuan and Gansu, China in 2019.
—————————–

(Lượm lặt từ “Tử Thư Tây Hạ” của Cố Phi Ngư – Quyển 1 – Chương 10: Lang Mộc Tự)

Đường Phong nghi hoặc đáp: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì Lang Mộc Tự là một thị trấn nhỏ nằm ở nơi tiếp giáp giữa Tứ Xuyên và Cam Túc. Vài năm trước, một nhóm tây ba lô đến đây du lịch đã bị hút hồn bởi phong cảnh cao nguyên và phong tục tập quán độc đáo vùng Khương Tạng này, và cũng bất ngờ trước vùng đào nguyên ngoại thế, nên họ đã gọi Lang Mộc Tự này là ‘Thụy Sỹ thu nhỏ của phương Đông’. Sau đó thị trấn Lang Mộc Tự trở thành thánh địa du lịch của khách du lịch ba lô trong và ngoài nước tìm về. Mỗi năm, đến mùa du lịch, du khách trong và ngoài nước đều nô nức tụ hội về đây. Nhưng hiện giờ sao lại vắng vẻ như vậy nhỉ?”
……………………….
Đường Phong giải thích: “Tên ‘Lang Mộc Tự’ ở đây không phải là tên chùa, mà là một địa danh, nhưng thực sự nơi này cũng có hai ngôi chùa, một là An Đa Đạt Thương Mộc Tự nằm ở đầu tỉnh Cam Túc. ‘Lang Mộc’ trong tiếng Tạng có nghĩa là ‘tiên nữ’, bởi gần trong sơn động giữa khe núi có một phiến đá ngọc đẹp như thiếu nữ, đấy là nguồn gốc của cái tên này. Một ngôi chùa khác là Cách Nhĩ Đệ Tự nằm ở phía giáp với tỉnh Tứ Xuyên. Hai ngôi chùa trong cùng một thị trấn, đồng thời trở thành tự viện của giáo hoàng Cách Lỗ phái, nhưng lại phân thành hai tỉnh, có thể coi là một thắng cảnh.”
……………………….
Nam Nam nói: “Tôi tới Lang Mộc Tự, ngoài việc tham quan chùa chiền ra thì đến đây cũng chỉ vì đài thiên táng. Đài thiên táng ở đây rất nổi tiếng đấy.”

“Thiên táng là phong tục mai táng độc đáo của người dân tộc Tạng. Sau khi một người qua đời, mọi người khác sẽ đặt thi thể người đó trên đài thiên táng, thầy mo thực hiện xong các thủ tục xử lý xong xuôi sẽ để cho kền kền đến ăn xác.” Đường Phong giải thích một lượt.

“Khiếp vậy sao?” Lương Viện và Từ Nhân Vũ đồng thanh thốt lên, khiến cho chủ quán trong quầy bar cũng quay sang liếc họ một cái.

“Đúng vậy! Thường thì người dân tộc Hán không hiểu lắm về thiên táng. Người dân tộc Hán cho rằng, bảo tồn thi thể hoàn chỉnh mới là hiếu thuận, nhưng người dân tộc Tạng lại cho rằng, con người sau khi chết đi, linh hồn và thể xác đã tách khỏi nhau, xác thịt không còn tác dụng gì nữa nên dâng tặng cho kền kền ăn, mà kền kền lại là một loài chim thần, sau khi chúng ăn thịt người chết sẽ bay lên trên trời, và cũng sẽ đem theo cả linh hồn người chết lên thiên đường. Bởi vậy, thiên táng cũng được gọi là ‘điểu táng’. Đối với dân tộc Tạng, thiên táng là một hình thức vô cùng thần thánh.” Giải thích của Nam Nam khiến Lương Viện bắt đầu có đôi chút khái niệm về thiên táng.

“Ở đây cũng có đài thiên táng sao?” Đường Phong hỏi Nam Nam.

Nam Nam gật đầu: “Ở đây có một đài thiên táng nổi danh xa gần, nghe nói là đài thiên táng lớn nhất của khu vực An Đa.”

“Nhưng trước đây tôi đến Tây Tạng, đài thiên táng ở đó không cho phép tham quan.” Đường Phong lại hỏi.

“Đài thiên táng của Tây Tạng không cho phép tham quan, nhưng đài thiên táng ở đây cho phép tham quan, người địa phương hình như không kiêng kị những thứ này, hơn nữa, mọi người đến thật đúng lúc, sáng ngày mai sẽ có một đám thiên táng.”
……………………….
Bốn người đi qua tấm cờ phướn, mùi máu tanh khiến Đường Phong và Lương Viện thi nhau nôn ọe. Cờ phướn phất phơ trong gió, sáu chữ chân ngôn được nhân dân Tây Tạng thành kính viết lên cờ phướn, mỗi khi gió thổi qua, thì đồng nghĩa với việc người chết đã thông niệm một lượt sáu chữ chân ngôn này rồi. Người Tây Tạng tin rằng, đây chính là lời cầu nguyện của người chết cho mình và người nhà. Xung quanh cờ phướn, có đặt rất nhiều bản kinh khắc bằng đá. Đường Phong đứng trước những bản kinh này lặng lẽ cầu nguyện. Lương Viện cũng bắt chước điệu bộ của Đường Phong, miệng lẩm nhẩm đọc kinh, vừa là cầu nguyện cho mình, cũng vừa để cầu nguyện cho ông nội sớm có thể lên thiên đường, tức khắc, sự khủng hoảng ban nãy đột nhiên tan biến, giữa trời đất mênh mông mịt mùng này, một cảm giác thần thánh bỗng trào dâng trong lòng họ.

Vòng qua tấm cờ phướn này, bốn người tới một bãi đất trống rải kín những tảng đá to, ở đây chất đống một số thứ hỗn loạn, có rìu, có quần áo, còn có một vài đoạn xương người và tàn tích không nhận biết được. Đường Phong khẽ nói: “Đây chính là đài thiên táng rồi, thi thể của người chết được xử lý ở đây, chia thành từng miếng nhỏ, đập nát xương, để kền kền đến ăn.”

Sửa những địa danh sai trong bài viết:
Sau khi mình đi Trung Quốc về, đã tham khảo tên tiếng Anh, tiếng Trung, thì tên Hán Việt của hai ngôi chùa này đúng ra phải là:
– Phía Cam Túc: Sertri Gompa, Dacanglangmu Saichisi, Đạt Thương Lang Mộc Tái Xích Tự. Đây là nơi có đài thiên táng.
– Phía Tứ Xuyên: Kirti Gompa, Dacanglamu Ge’erdisi, Đạt Thương Lạc Mộc Cách Nhĩ Để Tự.

Ngawa Tibetan And Qiang Autonomous Prefecture, Day 8: Langmusi And Tibetan Sky Burial Site

[Tiếng Việt ở phần dưới]
Langmusi was very dusty even in the early morning because janitors in their full workwear with masks and long gloves sweeping everywhere. I could only see their eyes and their beautiful feather brooms.

I started for what I thought the Sichuan side of the town, but couldn’t find the Hui mosque. Then I bought the entrance ticket for Sertri Gompa aka Dacanglangmu Saichisi.

Luckily, because I didn’t know the direction well enough, I guessed I should do what others do. Turned out I was at the northern side (Gansu side). I sought for the sky burial site after my companions split up to explore the surroundings by themselves. I saw people walking to the hill side, so I followed them. After a while, I stopped near a school and some Chinese women spoke to me. I could barely answer them, but they thought I spoke Chinese so well. However, I barely understood what they said because they used some local dialect. From their outfits, I thought they must be tourists from the countryside.

Surprisingly, I met the best English speaking person of China on the hill here where she happily told me I needed to walk up the way she went down to reach the Tibetan sky burial site. She also added that there were big birds and almost no people at the site now. Then I continued and saw only yaks. I was surprised again when I saw cars driving up to the burial site. Seemed like those people came from a different road and didn’t see the monastery. I walked around the site for a while, took some photos and videos.

At the farthest point of the journey at 3,500 m (according to my Elevation app) was a plot of land surrounded by Tibetan flags where I saw many huge axes on the ground and vultures waiting on the mountainside. At first, the vultures seemed to merge into the background which I thought stones. When I looked carefully again, they made me startled and frozen for a while. Then I quickly calmed down as the vultures were very quiet despite their enormous appearance. I also saw many fragments of human bones and even a bloody tooth nearby. I didn’t wanna see straight into the bloody stuff. However, in the daylight, I wasn’t scared, I felt a bit lucky I found a sacred place like this.

Check out my Instagram reel of this day: https://www.instagram.com/reel/CibouYWpXvM/

I’ve never seen such a busy town like Langmusi in this Aba Prefecture. Though it seemed like a favorite tourist spot, it still attracted my attention. After getting down the hill, my team joined me, and we went to a crowded restaurant for lunch. The wonton soup was good, but I still preferred the dry wonton in Zoigê.

After taking a nap in the hotel, we went to the monastery nearby. I thought this Kirti Gompa aka Dacanglamu Ge’erdisi (on the southern/Sichuan side) was more beautiful, but it was just one big temple. People outside it looked more like camping to me because they were like just sitting there or finding a good spot to take some pictures. I walked towards to canyon, and my temple visit suddenly turned into a trek. Maybe I lacked info of the Namo Gorge before I actually saw it.

Wading through the stream, some horse keepers talked to me. They tried to get me on a horse trekking but I told them I was afraid of horses. (Actually I didn’t like riding on animals). He told me the valley would lead to a meadow. Two companions found me while I was slowing down so I decided to go back. The meadow was a little disappointed because the scene was nothing unique at this time of the year.

When I returned I met a Canadian guy whose face was redder than the Tibetans and a short-haired British girl who looked like a nun. He said my hat was from Canada, but I told him it was more Russian. He told me that he went to Vietnam, and actually the two of them were hitchhiking together after meeting in Hanoi. Lucy said the luggage was too heavy. Watching her carrying her backpack made me feel tired too.

I tried yak yogurt because a companion told me it tasted like Greek yogurt. But I smelled like the cow itself in this yogurt at the first taste. Nothing delicious about it.

Before dinner, I bought a panda faced craft item as a gift for my friend. After another fried rice meal, I decided to buy some Tibetan beef jerky for my sis. I really liked the packaging. Finally, I called it a day after 20,000+ steps.
—————————–
Khu Tự Trị Dân Tộc Tạng-Khương A Bá, Ngày 8: Lang Mộc Tự Và Đài Thiên Táng Của Người Tạng
Lang Mộc Tự rất bụi ngay cả vào sáng sớm vì những người lao công trong trang phục bảo hộ lao động đầy đủ với khẩu trang và găng tay dài quét khắp nơi. Mình chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của họ và những chiếc chổi lông tuyệt đẹp.

Mình bắt đầu đi về phía mình nghĩ là phía Tứ Xuyên, nhưng không tìm thấy nhà thờ Hồi giáo nào cả. Sau đó, mình mua vé vào cổng Tái Xích Tự (tiếng Anh là Sertri Gompa, phiên âm đầy đủ là Dacanglangmu Saichisi).

May mắn thay, vì mình không biết rõ phương hướng, mình đoán mình nên làm theo những gì người khác làm. Hóa ra mình đang ở phía bắc (phía Cam Túc). Mình tìm kiếm đài thiên táng sau khi các bạn đồng hành chia nhau ra tự đi khám phá xung quanh. Mình nhìn thấy mọi người đi bộ đến sườn đồi, vì vậy mình đi theo họ. Sau một lúc, mình dừng lại gần một trường học và vài phụ nữ Trung Quốc bắt chuyện với mình. Mình hầu như không thể trả lời họ, nhưng họ nghĩ mình nói tiếng Trung quá tốt. Tuy nhiên, mình hầu như không hiểu họ nói gì vì họ sử dụng giọng địa phương. Từ trang phục của họ, mình nghĩ họ chắc là khách du lịch từ nông thôn.

Thật ngạc nhiên, mình đã gặp một người nói tiếng Anh giỏi nhất Trung Quốc trên ngọn đồi ở đây. Bạn gái ấy vui vẻ nói với mình rằng mình cần phải đi bộ theo con đường mà bạn ấy đã đi xuống để đến được đài thiên táng của người Tạng. Bạn ấy cũng nói thêm rằng có những con chim lớn và hầu như không có ai ở đó. Sau đó mình tiếp tục đi và chỉ thấy những con bò Tây Tạng. Mình lại ngạc nhiên lần nữa khi thấy xe ô tô chạy lên đài thiên táng. Có vẻ như những người đó đến từ một con đường khác và không tham quan tu viện. Mình dạo quanh đài thiên táng một lúc, chụp một số ảnh và quay video.

Ở điểm xa nhất của cuộc hành trình ở độ cao 3.500 m là một khu đất được bao quanh bởi những lá cờ Tạng, nơi mình nhìn thấy nhiều chiếc rìu lớn trên mặt đất và những con kền kền đang chờ sẵn trên sườn núi. Lúc đầu, những con kền kền dường như hòa vào cảnh nền phía sau mà mình nghĩ là đá. Khi mình nhìn kỹ lại, chúng khiến mình giật mình và đơ ra một lúc. Sau đó, mình nhanh chóng bình tĩnh lại vì những con kền kền rất yên lặng mặc dù chúng có ngoại hình to lớn. Mình cũng nhìn thấy nhiều mảnh xương người và thậm chí cả một chiếc răng dính máu gần đó. Mình không muốn nhìn thẳng vào những thứ đẫm máu. Tuy nhiên, trong ánh sáng ban ngày, mình không sợ hãi, mình cảm thấy một chút may mắn khi tìm thấy một nơi linh thiêng như thế này.
https://www.instagram.com/stories/highlights/17858287111867407/

Mình chưa bao giờ thấy một thị trấn sầm uất như Lang Mộc Tự ở châu tự trị A Bá này. Mặc dù nó có vẻ là một địa điểm du lịch nổi tiếng, nhưng nó vẫn thu hút sự chú ý của mình. Sau khi xuống đồi, nhóm của mình tập hợp và chúng mình cùng đi đến một nhà hàng đông đúc để ăn trưa. Súp hoành thánh ngon, nhưng mình vẫn thích hoành thánh khô ở Nhược Nhĩ Cái hơn.

Sau khi chợp mắt trong khách sạn, chúng mình đến tu viện gần đó. Mình nghĩ Cách Nhĩ Để Tự (tiếng Anh là Kirti Gompa, phiên âm đầy đủ là Dacanglamu Ge’erdisi) ở phía nam/phía Tứ Xuyên đẹp hơn, nhưng nó chỉ là một ngôi đền lớn. Những người bên ngoài trông giống như đang đi cắm trại hơn vì họ chỉ thích ngồi đó hoặc tìm một vị trí tốt để chụp một vài bức ảnh. Mình đi về phía hẻm núi, và chuyến viếng thăm đền của mình đột nhiên biến thành một chuyến trekking. Có lẽ mình đã thiếu thông tin về Hẻm núi Namo trước khi mình thực sự nhìn thấy nó.

Đang lội suối, mấy người giữ ngựa bắt chuyện với mình. Họ cố gắng dụ mình đi tham quan bằng ngựa nhưng mình nói với họ rằng mình sợ ngựa. (Thực ra mình không thích cưỡi con gì cả). Một người nói với mình thung lũng sẽ dẫn đến một thảo nguyên. Hai người bạn đồng hành đã tìm thấy mình trong khi mình đang giảm tốc độ nên mình quyết định quay trở về. Thảo nguyên hơi thất vọng vì khung cảnh không có gì đặc sắc vào thời điểm này trong năm.

Khi trở về, mình gặp một anh chàng người Canada có khuôn mặt đỏ hơn người Tạng và một cô gái người Anh tóc ngắn trông như một nữ tu sĩ. Bạn trai này nói mũ của mình xuất xứ từ Canada, nhưng mình nói với anh ấy là mũ của Nga. Bạn ấy nói với mình rằng đã đến Việt Nam, và thực ra hai người họ đã cùng đi du lịch kiểu quá giang với nhau sau khi gặp nhau ở Hà Nội. Lucy nói hành lý quá nặng. Nhìn bạn ấy xách ba lô cũng khiến mình thấy mệt mỏi.

Mình đã thử sữa chua yak vì một người bạn đồng hành nói với mình rằng nó có vị giống như sữa chua Hy Lạp. Nhưng mình đã ngửi thấy mùi giống như vị bò trong sữa chua này ngay lần nếm đầu tiên. Không ngon gì cả.

Trước bữa tối, mình mua một món đồ thủ công có khuôn mặt gấu trúc để làm quà cho bạn mình. Sau một bữa cơm chiên khác, mình quyết định mua một ít thịt bò khô Tây Tạng tặng chị. Mình thực sự thích bao bì của nó. Cuối cùng, mình kết thúc ngày với hơn 20.000 bước chân.

© 2009-2024 NgocNga.net. All rights reserved.