🦋🚶♀️💭
No matter how I express it, nobody really understands. Being alone on the road is the most beautiful loneliness, drifting aimlessly, feeling like no one can catch up with oneself, feeling like a butterfly swaying and uncertain, swaying and uncertain, with no one to hold on to. Therefore, there’s no need to act, no need to pretend. As a result, the face remains soft, dazed, and the mind becomes muddled and hesitant, thinking about this person, missing that person.
//
Bởi có nói đến Tết thì chẳng ai hiểu được, một mình trên đường là nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác không ai theo kịp mình, thấy mình như con bướm cứ chập chờn, chập chờn, không ai nắm bắt được. Vậy là không cần diễn, không cần đối phó, vậy là gương mặt cứ mềm ra, ngây ngây, vậy là ý nghĩ mông mênh, vu vơ không ra đầu cuối, đang nhớ người này, sực nhớ người kia… – Nguyễn Ngọc Tư
P.s.: Picture taken in Cumberland State Forest, Sydney, New South Wales, Australia in 2018.