Twelve moons a year, unhurried I roam,
In peaceful times—how blessed to be human.
Thirty-six thousand dawns I freely roam,
To realms eternal, tracing life’s true omen.
Let fools call me a wandering fool,
I’ll play the fool with joy unbroken.
//
Thong thả một năm mười hai tháng, gặp thời bình trị được làm người;
Ngao du ba vạn sáu ngàn ngày, tới cõi tràng sinh càng dõi mạch.
Dù ai cười thơ thẩn ngẩn ngơ;
Thì ta cũng ngô nghê ngốc nghếch.
(Tịnh cư ninh thể phú – Nguyễn Hãng)
P.s.: Picture taken in Ruoergai, Aba Prefecture, Sichuan, China in 2019.