| |

Langmusi (Lang Mộc Tự)

[Tiếng Việt ở phần dưới]

(Gathered from “Western Xia’s Death Note” by Gu Feiyu – Book 1 – Chapter 10: Langmusi)

Tang Feng doubtedly replied, “If I remember correctly, Langmusi is a small town located at the junction between Sichuan and Gansu. A few years ago, a group of backpackers came here to travel and was attracted. Inspired by the highland landscape and unique customs of this Tibetan-Qiang prefecture, and also surprised by the outside world, they called this Langmusi ‘miniature Switzerland of the East’. Langmusi town has become a tourist mecca for domestic and foreign backpackers. Every year, during the tourist season, domestic and foreign tourists are eager to gather here. It’s so quiet, isn’t it?”
……………………..
Tang Feng explained, “The name ‘Langmusi’ here is not a pagoda name, but a place name, but actually this place also has two temples, one is Sertri Gompa located in the beginning of Gansu province. ‘Langmu’ in Tibetan means ‘fairy’, because near the cave in the middle of the ravine there is a beautiful jade stone like a girl, that’s the origin of this name. Kirti Gompa is located on the border with Sichuan province. The two temples are in the same town, and at the same time became the monasteries of the Gelug, but divided into two provinces, which can be considered as a scenic spot.”
……………………..
Nan Nan said, “I went to Langmusi, besides visiting temples, I came here only because of the sky funeral.

“Sky funeral is a unique burial custom of the Tibetan people. After a person dies, everyone else will place that person’s body on the sky burial platform, the magician will complete the processing procedures, then let the vultures come and eat the carcass.” Tang Feng explained in turn.

“So scary?” Liang Yuan and Su Renyu exclaimed in unison, causing the bar owner to turn to glance at them.

“That’s right! Usually, Han people don’t really understand about sky burial. Han people think that preserving the complete body is filial piety; but Tibetan people think that after death, people die, their soul and body have separated from each other, the flesh has no longer any use, so it is offered to vultures to eat; vultures are a kind of god bird, after they eat the dead person’s flesh, they will fly to the sky, and will also bring the souls of the dead to heaven. Therefore, sky burial is also called ‘bird burial’. For the Tibetan people, sky burial is an extremely sacred form.” Nan Nan’s explanation made Liang Yuan begin to have a bit of a concept of a sky burial.

“Is there a sky burial site here?” Tang Feng asked Nan Nan.

Nan Nan nodded, “There is a widely famous sky burial site, it is said that it is the largest sky burial site in the Amdo area.”

“But before I went to Tibet, the sky burial site there is not allowed to visit.” Tang Feng asked again.

“Tibet’s cemeteries are not allowed to visit, but the cemeteries here are open to visitors, locals don’t seem to be taboo on these things, moreover, everyone comes at the right time, tomorrow morning will be there’s a sky funeral.”
……………………..
The four people passed the banner, the smell of blood made both Tang Feng and Liang Yuan vomit. The banner is fluttering in the wind, the six mantras are respectfully written by the Tibetan people on the banner, every time the wind blows, it means that the dead person has already memorized these six mantras at once. Tibetans believe that this is the prayer of the dead for themselves and their family members. Around the banner, there are many stone inscriptions. Tang Feng stood in front of these sutras silently praying. Liang Yuan also imitated Tang Feng’s gesture, mumbling to recite sutras, both to pray for himself, and to pray for his grandfather to soon go to heaven, immediately, the previous crisis suddenly disappeared. suddenly, in the midst of this vast and murky heaven and earth, a divine feeling suddenly welled up in their hearts.

Rounding this banner, the four of them came to an open field strewn with large rocks, where there was a pile of chaotic things, with axes, clothes, a few human bones and unrecognized ruins. Tang Feng murmured: “This is the sky burial platform, the bodies of the dead are processed here, divided into small pieces, broken bones, for the vultures to eat.”

P.s.: Picture taken in Langmusi (Taktsang Lhamo), Sichuan and Gansu, China in 2019.
—————————–

(Lượm lặt từ “Tử Thư Tây Hạ” của Cố Phi Ngư – Quyển 1 – Chương 10: Lang Mộc Tự)

Đường Phong nghi hoặc đáp: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì Lang Mộc Tự là một thị trấn nhỏ nằm ở nơi tiếp giáp giữa Tứ Xuyên và Cam Túc. Vài năm trước, một nhóm tây ba lô đến đây du lịch đã bị hút hồn bởi phong cảnh cao nguyên và phong tục tập quán độc đáo vùng Khương Tạng này, và cũng bất ngờ trước vùng đào nguyên ngoại thế, nên họ đã gọi Lang Mộc Tự này là ‘Thụy Sỹ thu nhỏ của phương Đông’. Sau đó thị trấn Lang Mộc Tự trở thành thánh địa du lịch của khách du lịch ba lô trong và ngoài nước tìm về. Mỗi năm, đến mùa du lịch, du khách trong và ngoài nước đều nô nức tụ hội về đây. Nhưng hiện giờ sao lại vắng vẻ như vậy nhỉ?”
……………………….
Đường Phong giải thích: “Tên ‘Lang Mộc Tự’ ở đây không phải là tên chùa, mà là một địa danh, nhưng thực sự nơi này cũng có hai ngôi chùa, một là An Đa Đạt Thương Mộc Tự nằm ở đầu tỉnh Cam Túc. ‘Lang Mộc’ trong tiếng Tạng có nghĩa là ‘tiên nữ’, bởi gần trong sơn động giữa khe núi có một phiến đá ngọc đẹp như thiếu nữ, đấy là nguồn gốc của cái tên này. Một ngôi chùa khác là Cách Nhĩ Đệ Tự nằm ở phía giáp với tỉnh Tứ Xuyên. Hai ngôi chùa trong cùng một thị trấn, đồng thời trở thành tự viện của giáo hoàng Cách Lỗ phái, nhưng lại phân thành hai tỉnh, có thể coi là một thắng cảnh.”
……………………….
Nam Nam nói: “Tôi tới Lang Mộc Tự, ngoài việc tham quan chùa chiền ra thì đến đây cũng chỉ vì đài thiên táng. Đài thiên táng ở đây rất nổi tiếng đấy.”

“Thiên táng là phong tục mai táng độc đáo của người dân tộc Tạng. Sau khi một người qua đời, mọi người khác sẽ đặt thi thể người đó trên đài thiên táng, thầy mo thực hiện xong các thủ tục xử lý xong xuôi sẽ để cho kền kền đến ăn xác.” Đường Phong giải thích một lượt.

“Khiếp vậy sao?” Lương Viện và Từ Nhân Vũ đồng thanh thốt lên, khiến cho chủ quán trong quầy bar cũng quay sang liếc họ một cái.

“Đúng vậy! Thường thì người dân tộc Hán không hiểu lắm về thiên táng. Người dân tộc Hán cho rằng, bảo tồn thi thể hoàn chỉnh mới là hiếu thuận, nhưng người dân tộc Tạng lại cho rằng, con người sau khi chết đi, linh hồn và thể xác đã tách khỏi nhau, xác thịt không còn tác dụng gì nữa nên dâng tặng cho kền kền ăn, mà kền kền lại là một loài chim thần, sau khi chúng ăn thịt người chết sẽ bay lên trên trời, và cũng sẽ đem theo cả linh hồn người chết lên thiên đường. Bởi vậy, thiên táng cũng được gọi là ‘điểu táng’. Đối với dân tộc Tạng, thiên táng là một hình thức vô cùng thần thánh.” Giải thích của Nam Nam khiến Lương Viện bắt đầu có đôi chút khái niệm về thiên táng.

“Ở đây cũng có đài thiên táng sao?” Đường Phong hỏi Nam Nam.

Nam Nam gật đầu: “Ở đây có một đài thiên táng nổi danh xa gần, nghe nói là đài thiên táng lớn nhất của khu vực An Đa.”

“Nhưng trước đây tôi đến Tây Tạng, đài thiên táng ở đó không cho phép tham quan.” Đường Phong lại hỏi.

“Đài thiên táng của Tây Tạng không cho phép tham quan, nhưng đài thiên táng ở đây cho phép tham quan, người địa phương hình như không kiêng kị những thứ này, hơn nữa, mọi người đến thật đúng lúc, sáng ngày mai sẽ có một đám thiên táng.”
……………………….
Bốn người đi qua tấm cờ phướn, mùi máu tanh khiến Đường Phong và Lương Viện thi nhau nôn ọe. Cờ phướn phất phơ trong gió, sáu chữ chân ngôn được nhân dân Tây Tạng thành kính viết lên cờ phướn, mỗi khi gió thổi qua, thì đồng nghĩa với việc người chết đã thông niệm một lượt sáu chữ chân ngôn này rồi. Người Tây Tạng tin rằng, đây chính là lời cầu nguyện của người chết cho mình và người nhà. Xung quanh cờ phướn, có đặt rất nhiều bản kinh khắc bằng đá. Đường Phong đứng trước những bản kinh này lặng lẽ cầu nguyện. Lương Viện cũng bắt chước điệu bộ của Đường Phong, miệng lẩm nhẩm đọc kinh, vừa là cầu nguyện cho mình, cũng vừa để cầu nguyện cho ông nội sớm có thể lên thiên đường, tức khắc, sự khủng hoảng ban nãy đột nhiên tan biến, giữa trời đất mênh mông mịt mùng này, một cảm giác thần thánh bỗng trào dâng trong lòng họ.

Vòng qua tấm cờ phướn này, bốn người tới một bãi đất trống rải kín những tảng đá to, ở đây chất đống một số thứ hỗn loạn, có rìu, có quần áo, còn có một vài đoạn xương người và tàn tích không nhận biết được. Đường Phong khẽ nói: “Đây chính là đài thiên táng rồi, thi thể của người chết được xử lý ở đây, chia thành từng miếng nhỏ, đập nát xương, để kền kền đến ăn.”

Sửa những địa danh sai trong bài viết:
Sau khi mình đi Trung Quốc về, đã tham khảo tên tiếng Anh, tiếng Trung, thì tên Hán Việt của hai ngôi chùa này đúng ra phải là:
– Phía Cam Túc: Sertri Gompa, Dacanglangmu Saichisi, Đạt Thương Lang Mộc Tái Xích Tự. Đây là nơi có đài thiên táng.
– Phía Tứ Xuyên: Kirti Gompa, Dacanglamu Ge’erdisi, Đạt Thương Lạc Mộc Cách Nhĩ Để Tự.

Similar Posts

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *