Chỗ Bố tôi ở, lúc trước chúng tôi gọi là Nhà tập thể báo SGGP, nay tôi nghĩ chắc cần phải được gọi là Chung cư 450 NTMK mới đúng.
Chỉ cách đây 3 năm thôi, chỗ này có rất nhiều lợi thế so với bất kỳ chỗ nào khác, đến nỗi muốn dời đi chỗ khác người ta cũng không muốn. Ở gần trung tâm, gần chợ, siêu thị, trường học, ngân hàng, bệnh viện, công viên, các chỗ ăn chơi giải trí, gần đến nỗi nếu đi Tân Bình, Bình Thạnh, Phú Nhuận, ngay cả quận 10, quận 5 đã gọi là xa. Chuyện! Ở trung tâm mà lại!
Ồn ào không thể chịu được, đó là lý do tôi chuyển đi chỗ khác. Hôm nay nhìn lại, nghe lại, chú tâm một chút, tôi thấy nơi này bỗng trở nên xa lạ, vô hồn, nơi mà tôi đã sống gần 24 năm bỗng làm tôi ngột ngạt, khó chịu, dù tôi chỉ ghé về đây một chút mỗi vài ba ngày.
Hàng cây vẫn xanh, con đường vẫn đẹp, nhưng lề đường không còn là nơi người ta có thể đi dạo sau bữa cơm tối nữa vì nhà hàng xóm kế bên tòa nhà 10 tầng lầu này đã chiếm dụng làm quán nhậu bình dân. Cũng may là không có nhạc sống như cách đây vài năm.
Nhà để xe tràn ngập các bảng số xe của tỉnh, và tôi hầu như không nhận ra người quen mấy. Cửa sắt mọc lên đề phòng kẻ trộm khác cái ngày xửa ngày xưa nhà ai như nhà nấy. Còn tủ buýt phê, bộ bàn ghế gỗ hầu như đã bị thay thế bởi những đồ gỗ đẹp hơn, tường nhà sơn lại mỗi nhà một màu. Ở nhà trong hay nhà ngoài đều bị tra tấn bởi tiếng hàn xì nhức óc đinh tai dù là ngày chủ nhật.
Hàng xóm chẳng mấy ai nói với nhau câu nào. Bảo vệ không chịu trách nhiệm nếu nhỡ Bố tôi bị mất báo. Bạn bè đã dời đi chỗ khác, có người lâu lắm rồi, có người mới đây thôi. Tuổi thơ gắn bó với cái hành lang với mấy trò chơi tập thể cũng cuốn gói đi theo. Không còn những năm mười, bịt mắt bắt dê, lùa vịt, đốt đèn trung thu. Tụi trẻ ngày nay chơi cái gì và ở đâu nhỉ? Chơi game online ở trong nhà?
Nhà tập thể trở thành chung cư! Chán mớ đời!